6 giờ tối, trời tối đen vì bão sắp về, chuyến xe buýt cuối cùng từ thành phố ra ngoại ô đông kín người.
Một người phụ nữ vừa khóc vừa bước lên xe, kể lể rằng bà vừa bị kẻ trộm rạch túi xách lấy mất ví, mất hết số tiền đi làm được của ngày hôm đó, may mà vẫn còn ít tiền để ở túi áo nên vẫn mua được vé xe buýt về nhà. Hành khách nghe với vẻ thờ ơ, vài người thận trọng kiểm tra lại túi, ví của mình.
Bến tiếp theo, một ông lão ăn mặc bộ đồ bảo hộ lao động cũ sờn bước lên xe với vẻ mặt ủ dột, đứng đối diện với người phụ nữ bị mất tiền. Người phụ xe xuống hỏi vé của ông lão, ông nói ông không còn đồng nào vì cả ngày không ai thuê làm việc. Nghe xong, anh phụ xe yêu cầu ông lão xuống xe, nhưng ông lão van xin được đi nhờ để kịp về nhà trước lúc bão về nhưng cả người lái xe lẫn phụ xe đều không đồng ý và yêu cầu ông lão xuống xe.
Tất cả hành khách trên xe người ngó lơ, người tỏ vẻ khó chịu vì xe dừng muộn giờ về của họ, nhưng chẳng ai lên tiếng. Bỗng nhiên người phụ nữ bị mất tiền khi nãy đứng lên, lấy số tiền còn lại trong túi áo ra đưa cho người phụ xe, bảo muốn mua vé cho ông lão. Bà còn mỉm cười và nhường ghế cho ông lão ngồi, vẻ mặt đau khổ lúc trước vì bị mất tiền của bà tan biến, chỉ còn lại nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng. Tất cả hành khách trên xe vẫn im lặng nhưng ai nấy đều cảm thấy xấu hổ vì sự thờ ơ, lạnh nhạt, chẳng có tình người của chính bản thân mình.
Trong cuộc sống còn bao nhiêu bộn bề khó khăn này, sự hào hiệp, sẻ chia, sẵn sàng đưa tay giúp đỡ và nụ cười của những người xa lạ có thể nâng đỡ tinh thần ta rất nhiều. Đừng thờ ơ trước những khổ đau của người khác cho dù họ là những người xa lạ, hãy biết giúp đỡ, biết yêu thương, biết cho đi dù là những việc làm nhỏ bé bởi ta không thể chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ lâm vào hoàn cảnh như vậy. Bởi cuộc sống chỉ tốt đẹp khi có tình yêu hiển hiện khắp nơi.